DIỄN ĐÀN NÂNG TẦM TRI THỨC
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................

Page 1 of 2 1, 2  Next

Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:11 pm

MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG




Câu chuyện đă xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nh́n cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết ḿnh sẽ không làm được điều đó bởi cô đă nh́n thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đă từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo th́ lôi thôi lếch thếch, c̣n người ngợm th́ lại quá bẩn thỉu. "Teddy trông thật khó ưa".
Chẳng những thế, cô thompson c̣n dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rơ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp ḿnh chủ nhiệm. Cô Thompson đă nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đă nhận xét Teddy như sau: "Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp 2 nhận xét: "Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quư nhưng có chút vấn đề v́ mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đ́nh thật sự là một cuộc chiến đấu". Giáo viên lớp 3 ghi: "Cái chết của người mẹ đă tác động mạnh đến Teddy. Em đă cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đ́nh sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ". Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: "Teddy tỏ ra lănh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp". Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô c̣n thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau ḷng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đă bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc ṿng giả kim cương cũ đă sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ c̣n lại một ít. Nhưng cô đă dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc ṿng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đă nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đă ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô c̣n lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đă trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của ḿnh vào đầu năm học, cô đă không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học tṛ cưng nhất của cô.
Một năm sau, cô t́m thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: "Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em". Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đă tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và "Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng "Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quư nhất trong đời". Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đă đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. "Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em", nhưng lúc này tên cậu đă dài hơn. Bức thư kư tên Theodore F. Stoddard - giáo sư tiến sĩ.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đă gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích v́ cha cậu đă mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc ǵ đă xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc ṿng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đă tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đă dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard th́ thầm vào tai cô Thompson: "Cám ơn cô đă tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều v́ đă làm cho em cảm thấy ḿnh quan trọng và cho em niềm tin rằng ḿnh sẽ tiến bộ". Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đă dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em".
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:24 pm

ĐƯA NHỮNG CON SAO BIỂN VỀ NHÀ





Một sớm tinh mơ, khi mặt biển c̣n mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc walkman đeo bên hông. Ở phía xa, tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật ǵ đó rồi quăng nó xuống biển. Nếu đó là tṛ chơi thi ném đá th́ tôi có thể trổ tài cùng cậu bé. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi tṛ này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét: "Về nhà ngay nhé! Bố mẹ mày đang đợi đấy!"
Có thể bạn không tin, như chính tôi lúc ấy, như những "viên đá" đó th́ ra là những con sao biển bị mắc cạn trên băi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại băi biển, chạy đua với Mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt và không tài nào chịu đựng nổi.
Nhưng những cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc thôi. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về "nhà" của chúng được? Tôi gọi to: " Này nhóc, làm thế làm ǵ? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?"
Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và hét trả lời: "Nhưng em có thể cứu được con này mà. Nó sẽ được về nhà!" Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại lặp tức cúi xuống với một con khác...
Rơ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nh́n thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cái mà cậu bé nh́n thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng đầy ư nghĩa. C̣n tôi, tôi nh́n thấy một con số quá khổng lồ đó là vô vọng.
Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:33 pm

HAI ĐÔ LA VÀ 1 GIỜ




Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đă ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:
- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?
- Được chứ, con hỏi ǵ - Ông bố đáp.
- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?
- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả ? - Ông bố hết kiên nhẫn.
- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.
- Nếu con cứ khăng khăng đ̣i biết, th́ bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.
- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?
Ông bố rất bực ḿnh:
- Nếu lư do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế th́ mời con đi ngay vào pḥng ḿnh và ngủ đi. Hăy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!
Đứa bé đi vào pḥng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi ḿnh một câu như thế chứ?
Một giờ sau, khi đă b́nh tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ ǵ đó, và nghĩ rằng ḿnh đă quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào pḥng con:
- Con ngủ chưa?
- Chưa ạ, con c̣n thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.
- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đă quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.
Cậu bé cầm lấy rồi tḥ tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.
Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:
- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đă có rồi?
- V́ con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ th́ con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:36 pm

T̀NH YÊU, GIÀU SANG VÀ SỰ THÀNH CÔNG




Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nh́n thấy ba người đàn ông râu dài bạc trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ông nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút ǵ đó”.
- Ông chủ có nhà không? - họ hỏi
- Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời.
- Thế th́ chúng tôi không thể vào được.
Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng - vào nhà.
- Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời.
- Sao lại thế? - người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Một người giải thích: “Tên tôi là T́nh yêu, ông này là Giàu sang, c̣n ông kia là Thành công. Bây giờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôi sẽ là người được mời vào nhà”.
Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. “Tuyệt thật! - người chồng vui mừng - Đây đúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hăy mời ngài Giàu sang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải”.
Người vợ không đồng ư. “Thế tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành công nghỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể”.
Hai vợ chồng tranh căi một lúc lâu mà vẫn chưa ai quyết định được. Cô con gái năy giờ yên lặng đứng nghe trong góc pḥng bổng lên tiếng đề nghị: “Chúng ta nên mời ngài T́nh yêu là tốt hơn cả. Nhà ḿnh tràn ngập t́nh thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”.
“Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ rồi nói với vợ - Em hăy ra ngoài mời ngài T́nh Yêu, đây chính là người khách chúng ta mong muốn”.
Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ai trong ba vị là T́nh yêu xin mời vào và trở thành khách của chúng tôi”.
Thần T́nh yêu đứng dậy và đi vào ngôi nhà. Hai vị thần c̣n lại cũng đứng dậy và đi theo thần T́nh yêu.
Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: “Tôi chỉ mời ngài T́nh yêu, tại sao các ông cũng vào? Các ông nói không thể vào cùng một lúc kia mà”.
Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công th́ chỉ có một ḿnh người khách được mời đi vào. Nhưng v́ bà mời T́nh yêu nên cả ba chúng tôi đều vào. Bởi v́ ở đâu có T́nh yêu th́ ở đó sẽ có Thành công và Giàu sang”.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:40 pm

NHỮNG VẾT ĐINH






Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó th́ hăy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ.”
Ngày đầu tiên, cậu bé đă đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đă tập kiềm chế cơn giận của ḿnh và số lượng đinh cậu đóng trên lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của ḿnh c̣n dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đă không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần, con hăy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.”
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đă vui mừng hănh diện t́m cha ḿnh báo rằng đă không c̣n một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu: “Con đă làm rất tốt, nhưng con hăy nh́n những lỗ đinh c̣n để lại trên hàng rào. Hàng rào đă không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều ǵ trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương rất khó lành trong ḷng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn c̣n lại măi măi. Con hăy luôn nhớ: vết thương tinh thần c̣n đau đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quư. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim ḿnh ra cho con. Hăy nhớ lấy lời cha…”
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:42 pm

BÀI THUYẾT GIẢNG





Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về cộng đồng vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông c̣n tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi.
Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với những cô cậu bé khác nữa.
Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một ḿnh, ngồi trước bếp lửa.
Đoán được lí do chuyến viếng thăm, cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm.
Vị giáo sư ngồi xuống nhưng vẫn không nói ǵ. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nh́n những ngọn lửa nhảy múa.
Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh ḷ sưởi.
Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan sát mọi việc.
Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây nữa rồi tắt hẳn, không c̣n đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không c̣n sức sống.
Vị giáo sư nh́n đồng hồ và nhận ra đă đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm răi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa sáng, lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó.
Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé chủ nhà nắm tay ông và nói:
- Cảm ơn bác đă đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của bác. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ bác cùng mọi người.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:44 pm

CHIẾC TÚI MÀU NÂU




Sáng nào, trước khi cha đi làm, cô bé cũng có "nhiệm vụ" đưa cho cha chiếc túi đựng bữa trưa. Nhưng một buổi sáng, ngoài chiếc túi thức ăn, cô bé c̣n đưa thêm cho cha một chiếc túi giấy màu nâu. Cái túi đă rách, và được chắp vá bởi những mảnh băng dính cùng những chiếc ghim.
- Cái ǵ trong cái túi này thế? – Cha của cô bé hỏi.
- Bố cứ cầm đi – Cô bé cười hớn hở.
Không muốn mất thời gian, anh đem theo cả hai cái túi đến cơ quan. Sau mấy tiếng đồng hồ làm việc, anh ăn trưa và mở chiếc túi của con. Trong đó có ba viên sỏi, một con khủng long găy đuôi và hai cái giấy gói kẹo.
Ăn trưa xong, anh bỏ những đồ ăn thừa và cả những thứ lặt vặt của cô bé vào thùng rác.
- Con bé toàn giữ những thứ bỏ đi" – Anh lắc đầu lẩm bẩm.
Tối hôm đó, cô bé chạy lẽo đẽo theo cha và hỏi:
- Túi của con đâu, cha?
- Túi nào?
- Túi con đưa cha sáng nay ấy!
- Cha để ở cơ quan rồi!
- Con quên không bỏ thiệp vào – Cô bé ríu rít – Trong túi là những thứ con thích nhất đấy, con nghĩ cha cũng thích chơi với chúng khi cha làm việc mệt quá! Cha không làm mất cái túi đấy chứ, cha?
- Tất nhiên là không – anh cố nói dối – Cha chỉ quên không mang nó về thôi. Mai cha sẽ lấy về!
Cô bé mừng rỡ đưa "tấm thiệp" cho cha. Đó chỉ là một mảnh giấy gập làm tư, và trong mảnh giấy có ghi " I love you, Daddy".
Chờ lúc cô bé đi ngủ, anh vội vă quay trở lại cơ quan. Anh sợ người lao công dọn những thùng rác, và anh sẽ không lấy lại được kho báu của con.
Anh dốc cả thùng rác ra sàn. Anh nhặt con khủng long găy đuôi lên, đem rửa sạch khỏi chỗ thức ăn thừa. Cả ba viên sỏi, hai cái giấy gói kẹo, anh cẩn thận bỏ vào chiếc túi giấy màu nâu, dù túi đă bị rách thêm một ít.
Sáng hôm sau, anh bảo cô bé kể cho anh nghe về những thứ trong chiếc túi. Mất khá nhiều thời gian, v́ mỗi thứ đều có những câu chuyện riêng, giống như những bạn của cô vậy. Như hai cái giấy gói kẹo chính là từ những chiếc gói kẹo sôcôla mà anh mua cho cô, hay con khủng long găy đuôi là quà của cậu bạn hàng xóm tặng cô bé hôm sinh nhật..
Tối hôm đó, cô bé lại ôm con khủng long găy đuôi đi ngủ, cùng một với nụ cười.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:47 pm

QUẲNG GÁNH LO ĐI MÀ VUI SỐNG




Người dẫn chương tŕnh giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:
- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?
- Điều đó c̣n phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút th́ không có ǵ đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ th́ tay tôi sẽ mỏi. C̣n nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu th́ nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm th́ muộn chúng ta cũng gục ngă. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để c̣n tiếp tục mang nó trong quăng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hăy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. C̣n bây giờ: Giải trí và thư giăn !
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:49 pm

HĂY HỌC CÁCH THA THỨ




Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó th́ hăy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.
Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên ḿnh dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc th́ đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rơ ràng gánh nặng tinh thần mà ḿnh đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi c̣n phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.
Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong ḷng. Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rơ ràng là món quà cho chính chúng ta.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:52 pm

ĐỊNH NGHĨA TỪ " FAMILY"





Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói. Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đă không nh́n cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.
Nhưng ở nhà th́ mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp th́ cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngă chúi xuống sàn nhà. “Tránh xa chỗ khác” - tôi cau mày nói. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đă không nhận ra là ḿnh đă quá nóng nảy.
Khi đă lên giường tôi nghe một giọng nói th́ thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con ḿnh con đă không làm như vậy. Hăy đến t́m trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đă mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh nữa. Nó đă yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, c̣n con th́ không bao giờ thấy những giọt nước mắt đă chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.
Lúc này th́ tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”. Thằng bé mỉm cười: “Con t́m thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ v́ chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.
Thế bạn có biết từ family có nghĩa là ǵ không?
FAMILY = Father And Mother, I Love You!
(Gia đ́nh = Ba và mẹ, con yêu ba mẹ)
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 7:53 pm

MỘT CÂU CHUYỆN ĐẸP





Đây là một câu chuyện mà mẹ Teresa kể lại trước khi mẹ đi vào thế giới vĩnh hằng.
Khi tôi dám nhận một người từ hè phố, họ đói, tôi cho họ bánh ḿ. Nhưng một người đang cảm thấy chán nản, cô đơn, mặc cảm, lại là người muốn bước ra hè phố. Đó là một người thiếu nghị lực. Nghèo về tinh thần là điều khó khăn hơn để vượt qua những ngịch cảnh của cuộc đời.
Có thể những người nghèo không của cải, nhưng họ lại thấy cuộc đời đầy thú vị và ấm áp biết bao.
Một buổi tối nọ, tôi ra ngoài và đón nhận bốn người ăn xin, một trong số họ đang trong t́nh trạng nguy kịch. Tôi báo với người cùng đi là hăy chăm sóc ba người kia, c̣n tôi sẽ mang người đó về nhà, đặt lên giường, nhưng mắt người đó đă nhắm nghiền, tuy vậy nụ cười vẫn trên môi, nắm lấy bàn tay tôi và cô ta thốt lên “cảm ơn”, sau đó nhắm mắt và ra đi vĩnh viễn. Tôi không thể làm ǵ hơn nhưng tự hỏi ḷng ḿnh: “Tôi sẽ nói ǵ nếu như tôi trong t́nh trạng giống như cô ta?”. Và tôi cũng tự trả lời rất đơn giản: “Tôi sẽ phải cố gắng làm mọi cách để mọi người chú ư đến ḿnh và cho tôi ăn, tôi sẽ nói tôi lạnh, đau đớn…”.
Nhưng cô ta đă cho tôi thấy nhiều hơn nữa, đó là t́nh yêu, sự cảm kích của ḿnh. Cô ta chết với một nụ cười sung sướng.
Sau đó, có lần tôi đón nhận một người đàn ông từ một ống cống, nửa người của anh ta đă bị ruồi nhặng phá hoại. Sau khi mang anh ta về nhà, anh ta chỉ nói: “Tôi đă sống như một con thú và tôi sắp chết như một thiên thần, đă được yêu mến và chăm sóc”, sau đó anh chết vẫn với nụ cười trên môi.
Điều đó quả thật tuyệt vời, anh ta đă không đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho bất cứ ai hay so sánh với điều ǵ. Như một thiên thần - giàu có về ḷng thương, t́nh nhân ái ngay cả khi nghèo khổ về của cải.
• Cuộc sống như một cơ may, hăy nắm lấy nó.
• Cuộc sống rất đẹp, hăy chiêm ngưỡng nó.
• Cuộc sống như một giấc mơ, hăy đón nhận nó.
• Cuộc sống như một thử thách, hăy đáp ứng nó.
• Cuộc sống như một tṛ chơi, hăy chơi với nó.
• Cuộc sống như một gia tài, hăy giữ ǵn nó.
• Cuộc sống như một t́nh yêu, hăy thưởng thức nó.
• Cuộc sống như một nỗi buồn, hăy vượt qua nó.
• Cuộc sống như một lời hứa, hăy cố thực hiện.
• Cuộc sống như một bí ẩn, hăy khám phá nó.
• Cuộc sống như một cuộc tranh đấu, hăy chấp nhận nó.
• Cuộc sống như một sự phiêu lưu, hăy can đảm lên.
• Cuộc sống như một bài ca, hăy reo ḥ cùng với nó.
• Và cuộc sống vô cùng tuyệt vời, đừng bao giờ phá huỷ nó.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 8:21 pm

VAI KỊCH CUỐI CÙNG




Có một người diễn viên già đă về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông t́m về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đ́nh người em là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi băi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi v́ suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ư vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nh́n nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không ǵ đau ḷng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất ḷng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của ḿnh, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho ḿnh, một vai phụ, một vai rất b́nh thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy măi.
Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đă làm cho chú bé kia vui sướng, đă đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất ḷng tin ở cuộc đời.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 8:29 pm

NGƯỜI LÀM CÔNG KỲ LẠ





Tôi rúc đầu vào gối , đầu nặng trĩu tuyệt vọng. Chẳng lẽ với tôi đây là cả cuộc đời c̣n lại. Tôi, hai năm sau khi ra trường, đang bỏ cả ngày tháng cho một công việc hoàn toàn không thích hợp, lương thấp mà cũng chẳng có tương lai. Đă nhiều lần tôi cố không nghĩ đến câu hỏi này , nhưng cảm giác chán nản đó đă không tài nào thoát ra được.
Sáng hôm sau, tôi cố lết ra khỏi giường để đến chỗ làm. Hôm nay có một vài người mới - họ là những người làm công tạm thời, lương c̣n thấp hơn nhiều so với nhân viên chính thức như chúng tôi. Sau một lúc làm việc, ánh mắt tôi chú ư đến một người. Anh ta có vẻ lớn tuổi nhất trong số họ, mặc bộ đồng phục. Đó là điều đặc biệt v́ công ty chúng tôi không hề có đồng phục. Thật ra, họ cũng không biết chúng tôi ăn mặc như thế nào. Anh ta mặc một chiếc quần thẫm màu thẳng nếp với chiếc áo xanh lao động, trên ngực túi c̣n may ngay ngắn cả bảng tên. Có lẽ anh ta tự mua cho ḿnh bộ đồng phục đó.
Tôi quan sát anh trong suốt ngày hôm đó, và cả những ngày kế tiếp khi anh c̣n làm việc với chúng tôi. Anh không bao giờ đi trễ hay sớm, chính xác như một chiếc đồng hồ vậy. Với một công việc hết sức b́nh thường, anh làm việc rất cần mẫn, chuẩn xác với một sự cẩn trọng đặc biệt. Anh ḥa nhă thân thiện với tất cả mọi người nhưng không bao giờ nói chuyện trong lúc làm việc.
Đến giờ cơm trưa, trong khi chúng tôi đến nhận phần ăn của ḿnh tại quầy phân phát, anh lại lặng lẽ lôi trong túi đồ một hộp cơm cũ kỹ bằng inox, và sau mỗi bữa ăn chỗ của anh lúc nào cũng sạch sẽ. Và dĩ nhiên, lúc nào anh ta cũng trở lại công việc đúng giờ. Có thể nói anh là một người làm công mà bất cứ ông chủ nào cũng đều hài ḷng. Chúng tôi đều có những suy nghĩ như vậy, anh không chỉ tốt mà thật sự đáng khâm phục.
Rồi công việc tạm thời đó cũng chấm dứt, anh rời công ty rồi đi đâu không rơ. Nhưng đối với cuộc đời tôi anh đă hoàn toàn thay đổi cách suy nghĩ của tôi .
Tôi không mua cho ḿnh bộ đồng phục, cũng không có hộp cơm trưa nhưng tôi bắt đầu đặt ra cho ḿnh những nguyên tắc . Tôi bắt đầu tập làm việc như một doanh nhân chuẩn bị kỹ càng cho hợp đồng của ḿnh, và rồi tôi được người quản lư đề bạt lên chức vụ cao hơn. Vài năm sau, tôi chuyển đến một công việc tốt hơn ở một công ty khác.
Cuối cùng, tôi cũng tự đứng ra lập công ty riêng. Cho đến măi sau này, những thành công của tôi đều đến từ sự cần mẫn và may mắn của ḿnh, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ điều may mắn lớn nhất của tôi là bài học tôi đă học được từ người công nhân kỳ lạ năm xưa : SỰ TÔN TRỌNG KHÔNG ĐẾN TỪ CÔNG VIỆC MÀ BẠN ĐANG LÀM , NÓ ĐẾN TỪ CÁI CÁCH MÀ BẠN ĐANG LÀM CÔNG VIỆC ĐÓ .
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 8:31 pm

DI CHÚC



Một lần t́nh cờ, tôi phát hiện một chiếc hộp sắt tây khóa kín để trên nóc tủ. Ba nói, nó đựng di chúc của ông nội. Trong đó viết rơ ông để lại cho tôi cái ǵ khi ông "về với đất". Tôi chợt nghĩ, nếu ḿnh cũng phải đi xa, xa thật xa, ḿnh sẽ để lại ǵ cho những người ḿnh thương yêu. Vậy là tôi quyết định ḿnh cũng sẽ làm "di chúc". Tôi cũng t́m một chiếc hộp có khóa. Trong đó, tôi cất tờ "di chúc" và tất cả... gia tài sản nghiệp của tôi.
Bản di chúc đầu tiên năm tôi 8 tuổi, rất ngắn v́ gia tài của tôi chẳng có ǵ nhiều, và những người chung quanh tôi chỉ có thế. Tôi để lại cho ba tấm ảnh ba đang bế tôi trên tay cười toe toét, để lại cho mẹ tấm ảnh mẹ đang dỗ tôi ngay trước nhà thờ Đức Bà. Để lại cho hai đứa em trai của tôi những chiếc xe điện mới toanh mà tôi đă phải dọa dẫm để giành với chúng... Để lại cho ông nội cây gậy mà tôi nhặt được ở nhà kho, để lại cho đứa bạn thân nhất của tôi chiếc nón vải....
Rồi tôi lớn lên, dù có ra sao tôi vẫn về nhà vào mỗi đêm giao thừa, ngồi vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, nh́n ra bầu trời tối đen, mịn màng của đêm ba mươi và viết. Mỗi năm, tôi đến nhiều nơi hơn trong những chuyến du lịch với bạn bè, những chuyến công tác.. và những thứ tôi nhặt nhạnh về cũng nhiều hơn: một chiếc lược đồi mồi từ Hà Tiên, những nụ hoa ngọc lan khô cong vẫn thơm nồng nàn như khi chúng đánh thức tôi dậy trong một đêm rất trong bên cạnh sông Tiền, một chiếc vỏ ốc tầm thường dạt vào băi cát ở Nha Trang. Một mảnh đất xấu xí văng ra khi tôi những người thợ đục đá Non Nước. Và mỗi lần nhặt lên, tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ dành lại chúng cho một người nào đó mà tôi đă gặp trong đời. Chúng đánh dấu sự hiện hữu của tôi trên thế gian, đánh dấu những bước chân của tôi đă đặt lên mảnh đất này, miền đất nọ, và đánh dấu t́nh yêu thương mà tôi dành cho những con người đă đến rồi đi trong đời tôi. Mỗi năm, những đồ vật chẳng đáng giá ǵ cứ chất đầy chiếc hộp, cả một quả bàng khô, một con ve sầu chưa kịp lột xác c̣n giữ nguyên màu xanh óng... đến nỗi tôi phải thay một chiếc hộp lớn hơn.
Khi ông nội mất, ba tôi mở hộp ra và đọc cho mọi người nghe tờ di chúc, thứ duy nhất ông để lại là những khoảnh đất, chia đều cho tất cả mọi người, đất trồng cây ăn trái, đất trồng khoai sắn và đất trồng lúa.. Ông để lại cho tôi tủ sách và một rẻo đất rất nhỏ h́nh tam giác, nằm cạnh những mảnh ruộng mà ông đă làm lụng suốt đời trên đó. Một mảnh đất đủ để tôi trồng những cây cà chua và những luống rau muống, ông viết vậy, với tất cả t́nh thương. Trước đây, có lần ông bảo rằng, chỉ với một miếng đất nhỏ xíu như thế thôi, người ta cũng chẳng thể nào đói được...
Tôi đă đứng trước rẻo đất ấy và khóc rất nhiều. Những ngày tháng qua đi, đến một lúc nào đó rồi chợt nhận ra là cuộc sống thật ngắn ngủi và đầy bất trắc. Tôi cũng nhận ra là làm cho những người khác biết ḿnh yêu thương họ ngay lúc này tốt hơn là ấp ủ t́nh yêu đó trong những đồ vật, để rồi, có thể, một ngày nào đó, những kỷ vật ấy sẽ làm cho họ hụt hẫng.. Tôi buồn bă khi nghĩ rằng đáng lư, tôi phải cho em tôi những chiếc xe điện khi điều đó c̣n làm cho chúng vui sướng, hơn là cất giữ hàng năm trời. Từ đó, tôi không viết di chúc nữa, tôi vẫn nhặt nhạnh những đồ vật xinh xinh mà tôi nh́n thấy, nhưng không cất đi mà tặng ngay ai đó mỗi khi có dịp.
Cho đến bây giờ tôi vẫn giữ chiếc hộp đă trống không của tôi, cũng như tờ di chúc dài hai trang của ông nội, v́ tôi biết, có một thứ ông để lại cho tôi vẫn luôn đầy ắp trong những chiếc hộp ấy, đó là t́nh yêu thương tôi dành cho mỗi người tôi gặp, và cho cuộc sống này.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 8:34 pm

HAI CHIẾC HỘP




Ngày xửa ngày xưa, có hai ông cháu nhà kia sống nghèo khổ trong một túp lều, khó khăn lắm mới đủ cái ăn cái mặc. Đứa cháu thường hay tủi thân v́ không có quần áo đẹp như bọn trẻ cùng xóm lại hay bị bọn chúng giễu cợt. Nhất là mỗi dịp Giáng sinh, chẳng bao giờ có một cây thông hay một món quà nào trong túp lều cả!
Giáng sinh năm cậu bé lên 10 tuổi, vẫn như mọi năm, nó vẫn nghĩ không hy vọng có chuyện tốt đẹp ǵ nhưng người ông nhân từ đă tặng quà cho nó là hai chiếc hộp: một chiếc hộp đen và một chiếc dán giấy bóng vàng. Hai chiếc hộp được đặt bên cạnh nhau và cố định ở nóc tủ. Ông bảo nó phải để riêng chúng ở đó th́ mới thiêng và tiếp:
- Khi cháu buồn hăy ngồi nói cạnh chiếc hộp đen, c̣n khi cháu vui hăy ngồi tâm sự bên chiếc hộp màu vàng.
Mặc dù hai chiếc hộp rỗng chưa hẳn là món quà nhưng nó cũng là niềm an ủi vào lễ Giáng Sinh nên đứa cháu làm theo lời ông dặn, chứa đựng tất cả nỗi buồn và niềm vui vào hai chiếc hộp. Nó cảm thấy vui và nói chuyện cạnh chiếc hộp vàng, niềm vui cứ như được nhân lên và đọng măi. C̣n khi buồn và tâm sự với chiếc hộp đen, nỗi buồn vơi đi hẳn. Hai chiếc hộp rốt cuộc cũng làm khuây đi được những nỗi tủi thân bực bội của cậu bé nghèo.
Nhưng v́ quá ṭ ṃ, có lần cậu đánh bạo mở hai chiếc hộp ra xem. Ở đáy chiếc hộp đen cậu bé thấy có một lỗ thủng.
- Ông ơi, thế này th́ những nỗi buồn của cháu đâu hết rồi? – Đứa cháu hỏi ông.
Người ông đáp:
- Chúng đă rơi ra và bay đi cả rồi cháu ạ!
Rồi ông tiếp:
- C̣n chiếc vàng không thủng để niềm vui và những điều may mắn sẽ ở lại măi với cháu!
Bạn đă có những chiếc hộp nào cho riêng bạn chưa?
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 8:53 pm

GIÚP ĐỠ



Năm 18 tuổi, tôi sang Anh học Đại học. Và vẫn học đối mặt với nỗi đau quen thuộc, nỗi đau của một đứa trẻ mồ côi.
Một hôm, khi đang đi chợ, tôi thấy một cụ già đang loay hoay với một cây gậy và một túi táo với những quả táo đang thi nhau rơi khỏi túi. Tôi chạy đến đỡ lấy túi táo và nhặt từng quả vào túi cho ông.
- Cảm ơn cô bé. Ông ổn rồi! – Ông mỉm cười với tôi, đôi mắt sáng hiền từ.
- Cháu đi cùng ông nhé? – Tôi nói – Cháu sợ táo sẽ rơi nữa đấy!
T́nh bạn của tôi với ông Burns, người có nụ cười ấm áp như cha của tôi bắt đầu như vậy.
Tôi xách túi táo, ông Burns t́ cây gậy, lê từng bước khó nhọc. Đến nơi, tôi đặt túi táo lên bàn và đi pha trà, tôi hỏi ông liệu thỉnh thoảng tôi có thể đến thăm ông không.
Ngay hôm sau, tôi lại đến, lại giúp ông pha trà. Tôi kể cho ông nghe tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống với họ hàng và giờ đây đi du học để tự lập. Ông chỉ cho tôi hai bức ảnh đặt trên bàn. Đó là bác gái Mary và cô con gái Alice của ông, hai người cùng mất trong một tai nạn cách đây sáu năm...
Tôi tới thăm ông Burns hai lần mỗi tuần, đúng giờ và đúng ngày. Khi đến, tôi thường thấy ông ngồi trên chiếc ghế to với cây gậy bên cạnh. Thấy tôi, ông cụ luôn vui mừng. Dù tôi tự nhủ rằng tôi đă đem lại niềm vui cho một ông già cô đơn, nhưng ḱ thực, tôi mới chính là người hạnh phúc nhất khi bước chân lên bậc cửa căn nhà này. Đơn giản là tôi được chia sẻ và có người lắng nghe những lời tâm sự của tôi.
Sau hai tháng, tôi đến thăm ông Burns vào một ngày khác với lệ thường. Tôi cũng không gọi điện thông báo trước v́ nghĩ rằng ḿnh sẽ gây một bất ngờ đặc biệt.
Và tôi thấy ông đang làm vườn, đang đi lại, đang cúi xuống, ngẩng lên, một cách dễ dàng không cần gậy! Liệu đó có phải là ông Burns mọi khi, lúc nào cũng tựa hẳn ḿnh vào cây gậy? Ông Burns bỗng ngẩng lên và nh́n thấy tôi. Thấy rơ sự băn khoăn lẫn ngạc nhiên của tôi, ông vẫy tôi lại gần.
- Nào, cháu yêu quư, hôm nay để ông pha trà cho cháu... – Ông Burns dẫn tôi vào nhà.
- Cháu đă nghĩ... – Tôi bắt đầu
- Ông biết cháu nghĩ ǵ, cháu yêu quư. Lần đầu tiên cháu gặp ông ở chợ, ừ hôm đó đầu gối ông bị đau. Va phải cánh cửa ấy mà...
- Nhưng... ông lại đi lại b́nh thường... từ lúc nào?
- Ngay hôm sau –Ông cụ hấp háy mắt.
- Nhưng tại sao...? – Tôi lúng túng.
- Lần thứ hai cháu đến đây, cháu yêu quư ạ, đó là khi ông nhận thấy cháu mới buồn và cô đơn có thể tựa vào vai ông. Nhưng ông e rằng cháu sẽ không đến nữa nếu biết ông khỏe mạnh.
- C̣n cái gậy th́ sao ạ?
- À, cái gậy tốt! Ông hay dùng nó để chặn cửa hàng rào.
Ông Burns đă biến ḿnh trở thành một người cần được giúp đỡ để giúp đỡ tôi như thế đấy. Đó là một cách tuyệt vời để một cô bé non nớt và nhạy cảm như tôi thấy ḿnh thật mạnh mẽ.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 8:58 pm

ĐỪNG NGẠI NGÙNG




Stephan Zweig
Hồi đó tôi học tại một trường Trung học Vienne. Anh bạn giỏi nhất lớp là một học sinh mười sáu tuổi có thiên bẩm đặc biệt về mọi phương diện. Rất siêng năng, có cao vọng, rất có giáo dục, đẹp trai, thông minh xuất chúng ; hết thảy chúng tôi đều công nhận rằng tiền đồ của anh rực rỡ. V́ vậy chúng tôi mượn tên nhà ngoại giao đại tài Metternich để đặt biệt hiệu cho anh. Có lẽ người ta có thể trách anh một điều là ăn bận bảnh bao quá lúc nào cũng rất tề chỉnh: quần luôn luôn có nếp mới ủi, cà vạt thắt rất có nghệ thuật.
Những ngày mưa, người tài xế của thân phụ anh lái một chiếc xe lộng lẫy đưa đón anh. Nhưng mặc dầu sống xa hoa như vậy, anh vẫn rất giản dị, nên chúng tôi đều quư mến anh.
Một buổi sáng, mọi người ngạc nhiên thấy chỗ ngồi của "Metternich" bỏ trống. Tới bữa trưa người ta mới cho hay tại sao. Thân phụ anh là một nhà lư tài ai cũng biết tiếng mới bị bắt đêm trước. Công việc làm ăn của ông là một vụ lường gạt đại qui mô. Chỉ hôm trước hôm sau mấy ngàn người nghèo khó cực khổ ki cóp trong bao lâu bỗng bị bóc lột hết ráo. Các báo hàng ngày luôn luôn ham bêu xấu thiên hạ, đăng những tít to tướng làm rùm beng vụ đó lên, in h́nh thủ phạm và cả h́nh gia đ́nh thủ phạm nữa trong bài tường thuật.
Chúng tôi hiểu anh bạn đáng thương đó tại sao nghỉ học rồi. Nhục nhă quá, anh không dám nh́n mặt chúng tôi. Chỗ ngồi của "Metternich" bỏ trống hai tuần lễ, trong hai tuần đó báo chí vẫn tiếp tục rêu rao, bêu xấu.
Rồi tới tuần lễ thứ ba, một buổi sáng, cánh cửa mở ra và "Metternich" bước vô. Anh cúi đầu xuống, đi lại chỗ ngồi, mở sách ra và gục đầu đọc liền. Suốt hai giờ học anh không hề ngước mắt lên tới một lần.
Nghe tiếng kiểng, chúng tôi ào ào túa ra hành lang để nghỉ giải lao . "Metternich " ra trước chúng tôi, quay lưng lại chúng tôi và đứng trước một cửa sổ, cô độc, bề ngoài có vẻ chăm chú ngó kẻ qua người lại ở ngoài đường. Chúng tôi biết rằng anh làm cái bộ dữ dằn, "nan du " như vậy chỉ để tránh cặp mắt của chúng tôi thôi. Anh đứng một ḿnh trong cái xó của anh.
Chúng tôi bỗng nhiên mất vui, thấu nỗi cô độc ghê gớm của anh . Chúng tôi biết rơ rằng anh bạn đáng thương đó đương chờ một cử chỉ thân ái của chúng tôi. Nhưng chúng tôi rụt rè, ngại ngùng không tiến lại gần anh, không biết tỏ thiện cảm với anh cách nào để khỏi chạm ḷng" tự trọng " của anh. Chúng tôi hèn nhát chần chừ hoài, không dám bước bước đầu.
Trong khi c̣n ngại ngùng do dự không biết nên có thái độ ra sao th́ kiểng lại đánh, thế là hết giờ ra chơi . Nghe tiếng kiểng, "Metternich" quay phắt lại, chẳng nh́n chúng tôi, vội vă về lớp. Nhăn nhó, bực tức, môi nhợt nhạt, anh ngồi vào bàn rồi lại cúi gầm đầu vào cuốn sách.
Tan học buổi sáng, anh hấp tấp ra về liền. Chúng tôi cảm thấy khó chịu về sự nhút nhát của ḿnh, cùng nhau t́m cách cứu văn. Nhưng đă quá trễ. Cơ hội đă bỏ lỡ, không c̣n trở lại nữa. Sáng hôm sau chỗ ngồi của anh bạn chúng tôi lại bỏ trống. Chúng tôi kêu điện thoại về nhà anh th́ hay rằng anh không có nhà. Tội nghiệp anh, ở trường về, anh thưa với má rằng anh bỏ học. Và ngay tối hôm đó anh rời kinh đô (tức Vienne), lại một thị trấn nhỏ, xin vô làm công trong một nhà bán thuốc. Từ đó chúng tôi không gặp lại anh nữa.
Nếu anh tiếp tục học th́ chắc chắn anh em không ai theo kịp được anh. Hiển nhiên là tại chúng tôi ngần ngại, do dự, không biết ngỏ ít lời an ủi anh mà lúc đó anh rất cần, nên anh mới phá ngang làm hại tương lai của anh như vậy. Buổi sáng đó, chỉ cần một lời thiện cảm, một cử chỉ âu yếm thôi là anh đủ sức để vượt khỏi cảnh khốn khổ của anh. Mà chúng tôi không tỏ chút t́nh thân với
anh, an ủi anh, không phải là tại chúng tôi thiếu hiểu biết, hoặc lănh đạm, hoặc xấu bụng. Không ! Chỉ tại chúng tôi thiếu can đảm. Rất nhiều khi chúng ta thiếu can đảm nên không t́m được lời thích hợp để nói đúng lúc. Đành rằng, lại hỏi chuyện một người ḷng tự trọng đương bị thương tổn kịch liệt, là một việc khó khăn, tế nhị đấy . Nhưng kinh nghiệm lần đó đă cho tôi bài học là đừng bao giờ do dự, cứ nên theo xúc động đầu tiên của ḷng mà lại cứu giúp một người đau khổ v́ chính trong những lúc gian nan của người, một lời nói, một cử chỉ của ta mới có giá trị nhất.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:03 pm

14 ĐIỀU BẠN CẦN LÀM TRƯỚC KHI 20 TUỔI



1) Đối diện với sự sợ hăi của bản thân. Nếu bạn sợ độ cao, hăy t́m đến Saigon Wonderland và chơi tṛ chơi lượn ṿng. Nếu bạn sợ nhện, t́m hiểu về chúng và bạn sẽ cảm thấy chúng chẳng đáng sợ như bạn nghĩ. Bạn có thể thắng nỗi sợ hăi của chính bạn, thật đấy! (và đôi lúc, bạn c̣n thích hoặc đam mê chúng cơ! Tin tôi đi !)
2) Hăy nh́n b́nh minh một lần: tham gia buổi cắm trại cùng bạn bè, vui vẻ dậy sớm để đón chào cảnh huy hoàng của một ngày mới ! Khi đó, bạn sẽ nhận ra rằng, chúng ta đang sống trong một quăng thời gian thật đẹp ! Do đó, hăy sống như ḿnh cần phải sống, bởi tuổi trẻ chẳng bao giờ trở lại một lần nữa đâu, bạn à !
3) Đi xem một buổi tŕnh diễn ca nhạc. Hăy hưởng thụ cuộc sống và nhiệt t́nh với mọi người, bạn có thấy rằng cuộc sống này đẹp lắm không, bạn quan tâm đến mọi người, và cũng như thế, mọi người sẽ quan tâm yêu quư bạn ! Đâu phải cuộc sống lúc nào cũng u ám, đúng không ?
4) Liếc xung quanh bạn xem có ánh mắt nào đang trộm nh́n bạn không ? Nếu có, hăy tự hào mà nghĩ rằng ḿnh thật dễ thương ! C̣n không á, cũng chẳng có ǵ đâu, hăy tự tin và vui vẻ lên, tôi tin rằng lúc đó chắc chắn bạn sẽ phải đỏ mặt lên tự hỏi rằng sao mà nhiều người chú ư đến ḿnh thế !
5) Hăy t́m cơ hội vào internet, đăng kí cho ḿnh một địa chỉ internet tại yahoo.com hay hotmail.com! Bạn sẽ phải bất ngờ v́ sự rộng lớn và đa dạng của thế giới này đấy !
6) Làm việc! Chẳng có ǵ đáng sai trái nếu làm ra tiền khi bạn chưa đủ 16 tuổi ! Lũ bạn tôi bên Pháp và Thụy Sĩ không chỉ rủng rỉnh tiền tiêu vặt mà c̣n rất tự tin khi đối diện với cuộc sống bên ngoài, chỉ v́ chúng đi làm thêm từ nhỏ, nghĩ lại ḿnh mà ...
7) Mỗi tuần hăy đọc ít nhất một câu truyện hoặc một quyển sách ! Bởi, chẳng có người bạn nào tốt hơn sách vở đâu, bạn à !
Cool Hăy làm một điều ǵ phá cách một chút như cắt đầu tóc thật ngắn này, hoặc nhuộm tóc, hoặc dán h́nh xăm decan nào đấy ( chỉ cần bạn đi tắm th́ chúng sẽ tự trôi mất !). Bạn có thấy ḿnh thật lạ không ? Vậy th́ đừng bao giờ phải sợ sự thay đổi nhá, bởi v́ dù sao đi nữa, bạn vẫn là bạn, đúng không nào?
9) Hăy làm một điều mà bạn nghi ngờ rằng ḿnh không thể làm được như làm một cuốn phim của riêng bạn. Mượn một máy camera, tự viết kịch bản, đạo diễn với sự giúp đỡ của bạn bè ! Kết quả sẽ rất bất ngờ đấy ! Do đó, bạn c̣n ǵ nghi ngờ mà không tự nhủ rằng ḿnh có thể làm mọi thứ, chỉ cần ḿnh thật sự thích và cố gắng thôi !
10) Hăy gần gũi với bạn bè hơn ! Tổ chức một buổi tiệc với bạn bè này, hăy nói những ǵ các bạn nghĩ về nhau, thành thật và thẳng thắn ! Sau đó, hăy thông cảm, chấp nhận và hiểu cho nhau, các bạn có thấy rằng t́nh bạn của ḿnh thật đẹp không?
11) Viết ra giấy những ước mơ của bạn mà mọi người vẫn nghĩ là buồn cười ! Lấy tờ giấy ấy ra thường xuyên và hăy thêm vào những ước mơ mới ! Chúng sẽ giúp bạn tập trung vào mục tiêu của cuộc đời ḿnh hơn !
12) Hăy tham gia vào các hoạt động xă hội : thanh niên t́nh nguyện hoặc một công tác nào đấy ! Bạn có nhận thấy sức mạnh của sự đoàn kết và ḷng yêu thương không?
13) Hăy đăng kí học một lớp ngoại khóa nào đó: như vẽ, nhạc, hát, vơ thuật ... ! Bạn có nhận ra rằng ḿnh đă t́m ra một niềm đam mê mới không ? Cuộc sống này tràn đầy niềm vui và sự đam mê, chỉ cần bạn mở rộng ḷng ḿnh mà thôi !
14) Học cách nói : "I LOVE YOU" bằng chính ngôn ngữ của bạn một cách thật nhuần nhuyễn nhá ! Sau đó, hăy nói với tất cả những người mà bạn yêu quư ấy, bạn có thấy rằng đôi mắt họ đang sáng lên không ? C̣n bạn, bạn có vui khi làm điều ấy không ?
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:04 pm

CẬU BÉ DƯỚI BÓNG CÂY



David Coleman & Kevin Randall
Trong mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai đại học, tôi được mời vào làm phụ trách một trại hè cho học sinh trung học thuộc một trường đại học ở Michigan. Tôi đă từng tham gia rất nhiều hoạt động của trại nên tôi nhận lời ngay lập tức.
Một giờ sau khi tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở trại hè, giữa một đám ồn ào hỗn loạn các anh phụ trách và học sinh, tôi nhận ra một cậu bé ở dưới bóng cây. Cậu rất nhỏ bé và gầy guộc. Rơ ràng việc cậu đang mất tự nhiên và xấu hổ rụt rè càng làm cho cậu trở nên yếu đuối, mỏng manh. Chỉ 50 bước gần đó, 200 trại viên đang hăm hở rượt đuổi, chơi đùa, và gặp gỡ lẫn nhau như đă thân nhau từ lâu lắm chứ không phải chỉ mới quen. Nhưng cậu bé dưới bóng cây dường như đang ở một thế giới khác. Vẻ cô đơn đến tột độ của cậu đă làm tôi khựng lại, nhưng nhớ lại lời những anh chị phụ trách lớn tuổi hơn rằng phải chú ư đến các trại viên có vẻ tách biệt ra, thế là tôi bước đến.
Đến gần cậu bé, tôi nói "Chào em, anh tên là Kevin. Anh là một trong các phụ trách ở đây. Anh rất vui được gặp em. Em khỏe không vậy?" Với một giọng nói run run bẽn lẽn, cậu bé cố sức trả lời, "Dạ em b́nh thường." Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu rằng cậu muốn tham gia những sinh hoạt và gặp các bạn bè mới không. Cậu trả lời nhỏ "Dạ không, em không thích lắm."
Tôi có thể cảm nhận được rằng cậu đang ở trong một thế giới hoàn toàn riêng tư. Trại hè quá mới, quá xa lạ đối với cậu. Nhưng bằng cách nào đó, tôi cũng biết rằng cũng không nên ép cậu bé. Cậu không cần một lời cổ vũ, cậu cần một người bạn. Sau một lúc lâu im lặng, câu chuyện của chúng tôi chấm dứt.
Sau bữa trưa ngày thứ hai, tôi hét bể cuống họng của ḿnh để điều khiển cả trại hát. Tất cả trại đều tham gia hăm hở. Ánh mắt t́nh cờ xuyên qua đám đông ồn ào lộn xộn và thấy h́nh ảnh cậu bé đó đang ngồi một ḿnh, nh́n ra ngoài cửa sổ. Tôi suưt nữa đă quên mất lời bài hát đang phải hướng dẫn. Khi lại có cơ hội gặp cậu bé, tôi cố thử một lần nữa, với những câu nói hệt như trước "Em có khỏe không? Em có sao không?" Và cậu bé lại trả lời "Dạ vâng, em khỏe. Em chỉ chưa quen thôi." Khi tôi rời nơi cậu bé ngồi, tôi hiểu rằng để cậu bé ḥa đồng phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn tôi tưởng – dù tôi không biết rằng tôi và cậu bé có thể cởi mở được với nhau hay không nữa.
Vào buổi tối hôm đó khi họp với những người phụ trách của trại, tôi kể ra những điều lo lắng của ḿnh về cậu bé. Tôi giải thích cho các bạn phụ trách ấn tượng của tôi về cậu bé, yêu cầu họ chú ư và dành thêm thời gian cho cậu nếu có dịp.
Những ngày ở trại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Thật là tiếc, nhưng rồi đêm cuối cùng ở trại cũng đến và tôi đang theo dơi "bữa tiệc chia tay". Các học sinh đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của ḿnh với các "bạn tốt nhất" của họ - những người bạn mà có thể họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Ngắm nh́n các trại viên cùng nhau chia sẻ những giây phút cuối bên nhau, tôi bất ngờ thấy được một h́nh ảnh mà sẽ lưu măi trong cuộc đời tôi. Cậu bé mà từng ngồi một ḿnh dưới gốc cây đó đang làm một điều kỳ diệu. Cậu đang chia xẻ cùng hai cô bé khác những món quà lưu niệm. Tôi nh́n cậu đang có nhưng giây phút thân mật đầy ư nghĩa với những người mà cậu chưa bao giờ gặp chỉ mấy ngày trước đó. Tôi không thể tin nổi đó chính là cậu bé dưới bóng cây.
Vào một đêm tháng 10 năm đó, tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi cuốn sách hóa học. Giọng một người lạ, rất nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi "Dạ có phải là anh Kevin không ạ?"
"Dạ chính là tôi, xin lỗi ai đầu dây đó ạ?" "Tôi là mẹ của Tom Johnson. Cậu có nhớ Tommy từ trại hè không ạ?" Cậu bé dưới bóng cây! Làm sao tôi có thể quên được? "Dạ cháu nhớ rồi," tôi nói. "Cậu bé rất dễ thương. Bây giờ cậu bé ra sao ạ?"
Chợt lặng đi một hồi lâu, sau đó bà Johnson nói,”Tuần này trên đường từ trường về, Tommy của tôi đă bị một chiếc xe đâm phải… Tommy đă không c̣n nữa rồi”
Bàng hoàng, tôi chia buồn cùng bà mẹ.
"Tôi muốn gọi cho cậu," bà ta nói, "bởi v́ Tommy nhắc đến cậu nhiều lần. Tôi muốn cậu biết rằng nó đă trở lại trường mùa thu rồi như một con người mới. Nó đă có nhiều bạn mới. Kết quả học tập lên cao. Và nó c̣n ḥ hẹn với bạn gái vài lần nữa. Tôi chỉ muốn cám ơn cậu đă làm cho Tom thay đổi như vậy. Những tháng cuối cùng là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời nó."
Vào lúc đó tôi đă nghiệm ra: hăy dành sự quan tâm, đồng cảm, sẻ chia với mọi người quanh bạn. Bạn sẽ không thể ngờ được mỗi cử chỉ ần cần, chân thành của bạn có thể sẽ có ư nghĩa với người khác đến như thế nào đâu. Tôi kể lại chuyện này mỗi lần có dịp, và khi tôi kể xong, tôi thôi thúc người khác nh́n ra bên ngoài và t́m cho ḿnh một "cậu bé dưới bóng cây".
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:07 pm

AN HƯỞNG CUỘC ĐỜI



Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán: "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại th́ khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi". Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ v́ muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ v́ đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm: "Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ th́ gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"
o O o
Câu chuyện cổ kể trên cũng giống như cuộc đời của chúng tạ Hàng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức sao lăng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đ́nh, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Ngay cả trong những buổi họp bàn bè với danh nghĩa để giải trí, chúng ta vẫn có tư tưởng là sự giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.
Rồi một ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những sự cố gắng đó vô nghĩa lư. Than ôi! Lúc đó th́ ta không thể quay ngược kim đồng hồ được nữa, chúng ta đă bỏ mất dịp hưởng an lạc của cuộc đời một cách chân chính.
Hăy sống tỉnh thức, để an hưởng cái đẹp của thiên nhiên, để t́m ra lẽ sống của cuộc đời.
Cuộc đời rất mong manh, hăy an trú trong hiện tại.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:08 pm

BA CÂU HỎI


Leo Tolstoy
Đó là chuyện ba câu hỏi khó của một nhà vua, do nhà văn hào Leo Tolstoy kể lại.
Nhà vua ấy, Tolstoy không biết tên. Một hôm đức Vua nghĩ rằng, giá mà vua trả lời được ba câu hỏi ấy th́ vua sẽ không bao giờ bị thất bại trong bất cứ công việc nào. Ba câu hỏi ấy là:
1. Làm sao để biết được thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc?
2. Làm sao để biết được nhân vật nào là nhân vật quan trọng nhất mà ta phải chú trọng?
3. Làm sao để biết được công việc nào là công việc cần thiết nhất mà ta phải thực hiện?
Nghĩ thế, vua liền ban chiếu ra khắp trong bàn dân thiên hạ, hứa rằng sẽ ban thưởng trọng hậu cho kẻ nào trả lời được những câu hỏi đó.
Các bậc hiền nhân đọc chiếu liền t́m tới kinh đô. Nhưng mỗi người lại dâng lên vua một câu trả lời khác nhau.
Về câu hỏi thứ nhất, có người trả lời rằng muốn biết thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc th́ phải làm thời biểu cho đàng hoàng, có ngày giờ năm tháng và phải thi hành cho thật đúng thời biểu ấy. Như vậy mới mong công việc làm đúng lúc. Kẻ khác th́ lại nói không thể nào dự tính được trước những việc ǵ phải làm và thời gian để làm những việc ấy; rằng ta không nên ham vui mà nên chú ư đến mọi sự khi chúng xẩy tới để có thể làm bất cứ ǵ xét ra cần thiết.
Có kẻ lại nói rằng, dù vua có chú ư đến t́nh h́nh mấy đi nữa th́ một ḿnh vua cũng không đủ sáng suốt để định đoạt thời gian của mọi việc làm một cách sáng suốt, do đó nhà vua phải thành lập một Hội Đồng Nhân Sĩ và hành động theo lời khuyến cáo của họ.
Lại có kẻ nói rằng, có những công việc cần phải lấy quyết định tức khắc không thể nào có th́ giờ để tham khảo xem đă đến lúc phải làm hay chưa đến lúc phải làm. Mà muốn lấy quyết định cho đúng th́ phải biết trước những ǵ sẽ xẩy ra, do đó, nhà vua cần phải cần đến những nhà cố vấn tiên tri và bốc phệ.
Về câu hỏi thứ hai, cũng có nhiều câu trả lời không giống nhau. Có người nói những nhân vật mà vua cần chú ư nhất là những ông đại thần và những người trong triều đ́nh. Có người nói là mấy ông Giám Mục, Thượng Tọa là quan hệ hơn hết. Có người nói là mấy ông tướng lănh trong quân đội là quan hệ hơn hết.
Về câu hỏi thứ ba, các nhà thức giả cũng trả lời khác nhau. Có người nói khoa học là quan trọng nhất. Có người nói tôn giáo là quan trọng nhất. Có người lại nói: chỉnh trang quân đội là quan trọng nhất.
V́ các câu trả lời khác nhau cho nên nhà vua không thể đồng ư với vị hiền nhân nào cả, và chẳng ban thưởng cho ai hết.
Sau nhiều đêm suy nghĩ vua quyết định đi chất vấn một ông đạo tu trên núi, ông đạo này nổi tiếng là có giác ngộ. Vua muốn t́m lên trên núi để gặp ông đạo và hỏi ba câu hỏi kia.
Vị đạo sĩ này chưa bao giờ chịu xuống núi và nơi ông ta ở chỉ có những người dân nghèo; chẳng bao giờ ông chịu tiếp người quyền quư. V́ vậy mà nhà vua cải trang làm thường dân. Khi đi đến chân núi, vua dặn vệ sĩ đứng chờ ở dưới, và một ḿnh vua, trong y phục một thường dân, vua trèo lên am của ông đạo.
Nhà vua gặp ông đạo đang cuốc đất trước am. Khi trông thấy người lạ, ông đạo gật đầu chào rồi tiếp tục cuốc đất. Ông đạo cuốc đất một cách nặng nhọc bởi ông đă già yếu; mỗi khi cuốc lên được một tảng đất hoặc lật ngược được tảng đất ra th́ ông lại thở hào hển.
Nhà vua tới gần ông đạo và nói: "Tôi tới đây để xin ông đạo trả lời giúp cho tôi ba câu hỏi. Làm thế nào để biết đúng th́ giờ hành động, đừng để cho cơ hội qua rồi sau phải hối tiếc ? Ai là những người quan trọng nhất mà ta phải chú ư tới nhiều hơn cả ? Và công việc nào quan trọng nhất cần thực hiện trước tiên ?"
Ông đạo lắng nghe nhà vua nhưng không trả lời. Ông chỉ vỗ vai nhà vua và cúi xuống tiếp tục cuốc đất.
Nhà vua nói: "Ông đạo mệt lắm rồi, thôi đưa cuốc cho tôi, tôi cuốc một lát". Vị đạo sĩ cám ơn và trao cuốc cho Vua rồi ngồi xuống đất nghỉ mệt. Cuốc xong được hai vồng đất th́ nhà vua ngừng tay và lập lại câu hỏi. Ông đạo vẫn không trả lời, chỉ đứng dậy và đưa tay ra đ̣i cuốc, miệng nói: "Bây giờ bác phải nghỉ, đến phiên tôi cuốc". Nhưng nhà vua thay v́ trao cuốc lại cúi xuống tiếp tục cuốc đất.
Một giờ rồi hai giờ đồng hồ đi qua. Rồi mặt trời bắt đầu khuất sau đỉnh núi. Nhà vua ngừng tay, buông cuốc, và nói với ông đạo:
"Tôi tới để xin ông đạo trả lời cho mấy câu hỏi. Nếu ông đạo không thể trả lời cho tôi câu nào hết th́ xin cho biết để tôi c̣n về nhà".
Ông đạo nghe tiếng chân người chạy đâu đây bèn nói với nhà vua: "Bác thử xem có ai chạy lên ḱa". Nhà vua ngó ra th́ thấy một người có râu dài đang chạy lúp xúp sau mấy bụi cây, hai tay ôm bụng. Máu chảy ướt đầm cả hai tay. Ông ta cố chạy tới chỗ nhà vua và ngất xỉu giữa đất, nằm im bất động miệng rên ri rỉ.
Vua và ông đạo cởi áo người đó ra th́ thấy có một vết đâm sâu nơi bụng. Vua rửa chỗ bị thương thật sạch và xé áo của ḿnh ra băng bó vết thương, nhưng máu thấm ướt cả áo. Vua giặt áo và đem băng lại vết thương. Cứ như thế cho đến khi máu ngừng chảy.
Lúc bấy giờ người bị thương mới tỉnh dậy và đ̣i uống nước. Vua chạy đi múc nước suối cho ông ta uống. Khi đó mặt trời đă bắt đầu khuất và bắt đầu lạnh. Nhờ sự tiếp tay của ông đạo, nhà vua khiêng người bị nạn vào trong am và đặt nằm trên giường ông đạo. Ông ta nhắm mắt nằm yên. Nhà vua cũng mệt quá v́ leo núi và cuốc đất cho nên ngồi dựa vào cánh cửa và ngủ thiếp đi. Vua ngủ ngon cho đến nỗi khi Vua thức dậy th́ trời đă sáng và phải một lúc sau Vua mới nhớ ra được ḿnh đang ở đâu và đang làm ǵ. Vua nh́n về phía giường th́ thấy người bị thương cũng đang nh́n ḿnh cḥng chọc, hai mắt sáng trưng.
Người đó thấy vua tỉnh giấc rồi và đang nh́n ḿnh th́ nói, giọng rất yếu ớt:
"Xin bệ hạ tha tội cho thần".
"Ông có làm ǵ nên tội đâu mà phải tha ?"
"Bệ hạ không biết hạ thần, nhưng hạ thần biết bệ hạ. Hạ thần là người thù của bệ hạ, hạ thần đă thề sẽ giết bệ hạ cho bằng được bởi v́ khi xưa, trong chinh chiến bệ hạ đă giết mất người anh của hạ thần và c̣n tịch thu gia sản của hạ thần nữa".
"Hạ thần biết rằng bệ hạ sẽ lên núi này một ḿnh để gặp ông đạo sĩ, nên đă mai phục quyết tâm giết bệ hạ trên con đường về. Nhưng cho đến tối mà bệ hạ vẫn chưa trở xuống, nên hạ thần đă rời chỗ mai phục mà đi lên núi t́m bệ hạ để hành thích. Thay v́ gặp bệ hạ, hạ thần lại gặp bốn vệ sĩ. Bọn nầy nhận mặt được hạ thần cho nên đă xông lại đâm hạ thần. Hạ thần trốn được chạy lên đây, nhưng nếu không có bệ hạ cứu th́ chắc chắn hạ thần đă chết v́ máu ra nhiều quá. Hạ thần quyết tâm hành thích bệ hạ mà bệ hạ lại cứu sống được hạ thần. Hạ thần hối hận quá. Bây giờ đây nếu hạ thần mà sống được th́ hạ thần nguyện sẽ làm tôi mọi cho bệ hạ suốt đời, và hạ thần cũng sẽ bắt các con của hạ thần làm như vậy. Xin bệ hạ tha tội cho hạ thần".
Thấy ḿnh ḥa giải được với kẻ thù một cách dễ dàng nhà vua rất vui mừng. Vua không những tha tội cho người kia mà c̣n hứa sẽ trả lại gia sản cho ông ta, và gửi ngự y cùng quân hầu tới săn sóc cho ông ta lành bệnh.
Sau khi cho vệ sĩ khiêng người bị thương về nhà, vua trở lên t́m ông đạo để chào. Trước khi ra về vua c̣n lặp lại lần cuối ba câu hỏi của vua. Ông đạo đang quỳ gối xuống đất gieo những hạt đậu trên những luống đất đă cuốc sẵn hôm qua.
Vị đạo sĩ đứng dậy nh́n vua: "Nhưng ba câu hỏi của vua đă được trả lời rồi mà".
Vua hỏi: "Trả lời bao giờ đâu nào ?"
"Hôm qua nếu Vua không thương hại bần đạo già yếu mà ra tay cuốc dùm mấy luống đất này th́ khi ra về nhà vua đă bị kẻ kia mai phục hành thích mất rồi, và nhà Vua sẽ tiếc rằng đă không ở lại cùng ta. V́ vậy thời gian quan trọng nhất là thời gian Vua đang cuốc đất; nhân vật quan trọng nhất lúc đó là bần đạo đây, và công việc quan trọng nhất là công việc giúp bần đạo. Rồi sau đó khi người bị thương nọ chạy lên, thời gian quan trọng nhất là thời gian vua chăm sóc cho ông ta, bởi v́ nếu vua không băng vết thương cho th́ ông ta sẽ chết và vua không có dịp ḥa giải với ổng; cũng v́ thế mà ông ta là nhân vật quan trọng nhất, và công việc vua làm để băng bó vết thương là quan trọng nhất. Xin vua hăy nhớ kỹ điều này: "Chỉ có một thời gian quan trọng mà thôi, đó là thời gian hiện tại, là giờ phút hiện tại. Giờ phút hiện tại quan trọng bởi v́ đó là thời gian duy nhất trong đó ta có thể làm chủ được ta. Và nhân vật quan trọng nhất là kẻ đang cụ thể sống với ta, đang đứng trước mặt ta, bởi v́ ai biết được là ḿnh sẽ đương đầu làm việc với những kẻ nào trong tương lai. Công việc quan trọng nhất là công việc làm cho người đang cụ thể sống bên ta, đang đứng trước mặt ta được hạnh phúc, bởi v́ đó là ư nghĩa chính của đời sống"
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:18 pm

MỘT LỜI KHEN



Tiến sĩ Joel Bawilley - Đại học bang Michigan, Hoa Kỳ
Cách đây đúng 40 năm, tôi c̣n nhớ như in khi gia đ́nh tôi chuyển từ vùng núi cao bang Chicago tới một khu phố nghèo ở New York để kiếm sống. New York tráng lệ và sôi động, cuộc sống và tất cả những ǵ được chứng kiến ở đây khiến một đứa trẻ chín tuổi như tôi cảm thấy sợ hăi. Ba tôi đă cố gắng xin cho tôi vào học tại một trường học nhỏ cách nhà không xa.
Những ngày tháng đầu tiên ở trường mới, tôi hoàn toàn cô độc. Tất cả học sinh đều xa lánh thay v́ giúp đỡ tôi ḥa nhập. Thậm chí khi tôi chủ động làm quen, chúng bỏ đi, chẳng thèm nhếch mép sau khi đă ném về phía tôi những cái nh́n chế giễu, miệt thị. Vài đứa lớn c̣n tụ tập lại để bắt nạt tôi.Tôi lờ mờ hiểu rằng ở đây chẳng ai ưa một đứa trẻ da đen con nhà nghèo, gầy g̣ và quê mùa như tôi cả. Suốt ba tháng, tâm lư sợ hăi và bị bỏ rơi khiến tôi gần như đứng bét lớp, mặc dù chương tŕnh học đối với tôi chẳng khó khăn ǵ.
Thế nhưng, sau kỳ nghỉ đông mọi sự đă khác khi thầy Sean tới. Thầy được phân công chủ nhiệm lớp tôi thay cho thầy Paul bị nằm viện. Thầy rất nghiêm khắc, nhưng không nặng lời với bất kỳ ai. Dần dần lớp học trở nên có trật tự hơn, và những rắc rối của tôi cũng giảm đi nhiều. Có một điều tôi cảm thấy được an ủi, đó là thầy Sean cũng là người da đen.
Một ngày, đó là ngày mà tôi chẳng thể nào quên, khi thầy Sean công bố kết quả thi giữa kỳ. Thầy nh́n khắp cả lớp, từng người một, và khi tới tôi, thầy dừng lại thật lâu làm tôi cảm thấy run sợ. Nhưng rồi thầy vui vẻ nói: “Bài thi này các em làm rất tốt, nhưng luôn có một người làm tốt nhất. Thầy hoan nghênh tất cả các em”. Khỏi phải nói lúc đó tôi vui như thế nào, v́ tất cả các lần thấy Paul đọc điểm thi tôi đều bị than phiền.
Cuối buổi học, thầy nói tôi ở lại. Tôi sợ, rụt rè đến bên thầy, ấp úng: “Thưa thầy…”. “Ồ, Joe, hôm nay em là người làm bài tốt nhất đấy, tuyệt lắm!”. Tôi ̣a khóc, cái điều mà tôi chưa từng làm từ khi tới đây. Thầy Sean ôm tôi vào ḷng: “Đừng sợ, cố gắng lên, có thầy luôn bên em”.
Những lời của thầy Sean đă làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc nào trong đầu tôi cũng có h́nh ảnh của thầy đang cổ vũ cho tôi. Và tôi trở lại là tôi, học sinh xuất sắc nhất lớp vào cuối năm học đó, giống như khi tôi c̣n ở Chicago.
Năm sau, thầy Sean lại ra đi khi thầy Paul khoẻ trở lại. Nhưng lúc nào tôi cũng thấy như có thầy ở bên, và năm đó, cũng như những năm về sau, tôi luôn là người đứng đầu lớp. Măi sau này, khi tôi học đại học, khi tôi bảo vệ luận án tiến sĩ, và ngay giờ đây khi tôi đang đứng giảng bài trước hàng trăm sinh viên của một trường đại học danh tiếng, không khi nào tôi quên được h́nh bóng thầy.
Hôm qua, tôi mừng đến phát khóc khi biết được địa chỉ của thầy sau 40 năm xa cách. Tôi đă lái xe một mạch 300km tới thăm người thầy mà tôi kính yêu nhất đời. Gặp lại thầy, tôi bật khóc, những kỷ niệm ngày đó bỗng sống lại như mới. “Ồ, Joe - thầy nói hệt như 40 năm trước – em vẫn yếu đuối như ngày nào”. Tôi lặng người khi nghe thầy kể: “Hôm đó, bài làm em chỉ được điểm B, nhưng em đă cố gắng. Nh́n vào em, thầy thấy lại ḿnh nhiều năm trước. Khi đó, một lời động viên của cô giáo đă giúp thầy vượt qua tất cả. Thầy đă tin rằng em cũng vậy, đó là lư do mà thầy gọi em ở lại hôm ấy. Và thầy không lầm”.
Một lời khen đúng lúc mới kỳ diệu làm sao.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:20 pm

CON LỪA



Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Con vật kêu la hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm ǵ. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đă già, dù sao cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi ǵ trong việc cứu con lừa lên cả.
Ông nhờ vài nguời hàng xóm sang giúp ḿnh. Họ xúc đất đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đă hiểu chuyện ǵ đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nh́n xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc ḿnh cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nh́n thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.
Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hăy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một ḥn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:22 pm

MỘT THẾ GIỚI KHÔNG PHẢI CỦA NGƯỜI LỚN



Chồng tôi sắp đưa một đoàn tạp kĩ đi lưu diễn ở tỉnh. Đang là ḱ nghỉ hè nên chúng tôi quyết định dắt hai đứa con bé bỏng đi theo: bé Su lên 8 và bé Mi lên 3. Đêm trước ngày trở về sau một tuần lưu diễn, chồng tôi hỏi bé Mi: " Con thích được về nhà hay thích đi du lịch?". Không lưỡng lự, bé trả lời ngay: "Đương nhiên là được trở về nhà rồi bố ạ!"
- Vậy lần sau đi bố mẹ không dắt con theo nữa.
- Nhưng bố ơi nếu không có bố dắt con đi làm sao con về được nhà?"
Cuộc sống cũng thế, không có rạn vỡ sẽ không có hàn gắn, những ai chưa từng xa nhà sẽ không cảm nhận được trọn vẹn niềm hạnh phúc trọn vẹn khi được quay về tổ ấm.
Hai ngày trước đây, bé Mi bị ngă nhưng không hề khóc lóc. Bây giờ nó rất đau v́ cánh tay trái không nhấc lên được. Không nghĩ mọi chuyện lại trầm trọng đến như vậy nên tôi rất khổ tâm và cảm thấy ḿnh có một phần trách nhiệm. Song bé Mi đă làm tôi ngạc nhiên bởi khám phá của nó: "Mẹ ơi, bây giờ con đă biết bên trái là bên nào rồi!"
Trước khi ngă, bé không phân biệt được bên trái, bên phải. C̣n bây giờ, mọi chuyện hết sức đơn giản - bên bị đau là bên trái.
Có một lần bé Mi lặng lẽ chơi dưới chân tôi khi tôi làm việc. Th́nh ĺnh bé áp đầu vào chân tôi rồi thỏ thẻ: "Mẹ ơi, con yêu bàn chân mẹ!"
- Con nói sao? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Con yêu bàn chân mẹ!" - bé lặp lại.
Tôi ngừng làm việc và cảm thấy thật xúc động. Ngày trẻ tôi đă từng được yêu bởi đôi má hồng, được khen bởi giọng nói đầm ấm, truyền cảm và được ngưỡng mộ bởi những truyện ngắn tôi viết. Nhưng có ai yêu tôi hơn đứa con bé bỏng đang âu yếm ôm lấy bàn chân tôi? Bé yêu bàn chân tôi đơn giản chỉ v́ đó là một phần của bản thân tôi, phần mà chẳng ai, ngay cả tôi để ư đến.
Bé Mi chưa đi học lớp 1 nhưng rất thích viết, dù nó thực ra luôn vấy mực tèm lem trên giấy. Một ngày nọ, cô em tôi đến chơi và thấy bé Mi đang tập viết:
- Ái chà! Viết cũng đẹp đấy chứ! Nhưng cố thêm một chút nữa th́ cháu sẽ giỏi hơn các bạn trong lớp đó.
Tôi ậm ừ, biết là bé Mi sẽ không thích như vậy. Quả thật, bé gào lên hết sức bực bội:
- Con chẳng thèm hơn mấy bạn đâu.
- Vậy cháu luyện viết để làm ǵ?
- Chỉ v́ cháu thích viết thôi. Cháu không cần biết cháu có hơn ai hay không?
Người ta cần có tham vọng để thúc đẩy ḿnh thành công, nhưng người ta cần có một trái tim vị tha không đạp lên người khác để đi tới.
Khi chúng tôi chuẩn bị đi nghỉ mát , bé Mi ra sức nhồi nhét tất cả búp bê nhỏ, cũ mới của nó vào túi du lịch.
- Không thể mang hết đâu con ạ - tôi nói với nó - con chỉ nên chọn con nào thích nhất để mang theo thôi.
Nó xem xét kĩ càng từng con từng con một. Những con chúng tôi mua cho nó th́ rất đẹp và đắt tiền, c̣n những con của bé tặng sau khi chúng nó đă chơi chán th́ hết sức cũ nát và bẩn thỉu. Một lúc sau, bé tuyên bố:
- Con nào con cũng thích hết!
- Con không thể thích hết được - tôi cương quyết - Hăy chọn con nào con thích nhất đi!
- Con thích hết mà - giọng nói khăng khăng của bé cho tôi biết là không thể làm thêm ǵ nữa hết. Bé thích tất cả những con búp bê đang có và...Chấm hết!
Việc phân biệt xấu đẹp, đắt rẻ chỉ tồn tại trong thế giới của người lớn. C̣n với trẻ em, giá trị và vẻ bên ngoài của một vật chẳng là ǵ cả so với vị trí của chính món đồ đó trong ḷng chúng.
Tuần trước là một chuỗi ngày mưa lạnh, tôi về ăn trưa trễ. Mọi người trong nhà đă ăn xong, bé Mi quấn lấy tôi và đ̣i một miếng thịt hầm. Khi tôi đút cho bé một miếng , bé hồ hởi la lên:" Mẹ ơi, đôi đũa của mẹ ấm quá". Ngơ ngẩn một lúc, tôi mới hiểu bé nói ǵ. Trời lạnh nên tôi phải hâm lại thức ăn và khi dùng đũa gắp chúng ra đĩa, tôi đă làm đôi đũa của ḿnh ấm dần lên.
Người ta thường xuưt xoa khen những bàn tiệc ngồn ngộn thức ăn và rượu ngon. Chỉ có đưa con gái ba tuổi của tôi là cảm thấy thích thú v́ chút hơi ấm toát ra từ đôi đũa của mẹ trong một ngày giá lạnh. Trong đời ḿnh, chúng ta đă bao lần bỏ lỡ cơ hội tận hưởng những cảm giác b́nh dị nhưng hết sức tuyệt vời đó?
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT

Post  norisakai Wed Jul 08, 2009 9:25 pm

ĐIỀU KỲ DIỆU TRONG CUỘC SỐNG



Ai đó yêu bạn không phải v́ bạn là ai mà v́ họ sẽ là ai khi họ đi bên cạnh bạn.
Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm bạn khóc.
Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ v́ nụ cười của bạn thôi.
Với thế giới, bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó, bạn là cả thế giới.
Đừng phí thời gian cho những ai không sẵn sàng dành thời gian của họ cho bạn.
Có lẽ Thượng Đế muốn chúng ta gặp một vài người sai trước khi gặp đúng người để ta càng biết ơn người đó hơn.
Đừng khóc v́ mọi việc đă qua, hăy cười v́ mọi việc đang chờ phía trước.
Luôn nhớ rằng bạn có hai cánh tay: một để tự giúp đỡ chính ḿnh, một để giúp đỡ những người khác.
Đừng ḱ vọng quá nhiều. Điều tốt đẹp nhất sẽ đến khi bạn ít trông chờ nhất.
Hăy nhớ: mọi việc xảy ra đều có nguyên do.
norisakai
norisakai

Posts : 126
Join date : 2009-06-22

Back to top Go down

NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................ Empty Re: NHUNG MAU TRUYEN SUU TAM CUA LATDAT................

Post  Sponsored content


Sponsored content


Back to top Go down

Page 1 of 2 1, 2  Next

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum